Thật hay ảo?
Vu Sinh đã không thể phân biệt nổi, hơn nữa hắn cảm thấy tất cả những điều này dường như cũng không cần phải phân biệt nữa.
Hắn đứng giữa một vùng quang ảnh quang quái lục ly, xung quanh dường như được bao bọc bởi vô biên vô tận những màn tinh thể lấp lánh ảo quang tráng lệ, trong thời không kết tinh không ngừng biến đổi, trên dưới, trái phải cùng nhân quả trước sau dường như đều mất đi khái niệm, không ngừng có những ảo ảnh hư ảo và thanh âm mờ mịt hiện lên giữa những tấm màn ấy, mà trong không gian vạn sự vạn vật đều tùy thời biến đổi này, lão nhân râu tóc bạc phơ đang lặng lẽ đứng đối diện.




